We are a family
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

We are a family

For U and For me...
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Shinkonsan (Tân hôn) - Yoshimoto Banana part 2

Go down 
Tác giảThông điệp
lc-plus111
Trung học
Trung học



Tổng số bài gửi : 94
Age : 36
Registration date : 20/09/2008

Shinkonsan (Tân hôn) - Yoshimoto Banana part 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Shinkonsan (Tân hôn) - Yoshimoto Banana part 2   Shinkonsan (Tân hôn) - Yoshimoto Banana part 2 I_icon_minitimeSun Oct 05, 2008 7:03 pm

-"Nếu không chỉ hai người thì sao?"

-"Nếu
là ba người thì có thứ tiếng riêng cho ba người ấy. Số người tăng thì
ngôn ngữ cũng thay đổi. Tôi đã quan sát khu phố này từ lâu rồi. Anh là
người suy nghĩ đơn độc, cũng giống như một số người khác. Những người
như thế thì nhiều lắm. Tôi nói chuyện với anh bằng thứ ngôn ngữ chỉ có
thể hiểu được giữa những người có cùng một khoảng cách giữa mình và
Tokyo. Nếu có một bà cụ hiền lành sống một mình ngồi đây thì tôi nói
chuyện với bà cụ bằng ngôn ngữ của niềm cô độc. Còn với người sắp đi
mua dâm thì tôi nói chuyện bằng ngôn ngữ của tính dục. Nghĩa là như thế
đấy."

-"Thế nếu có cả tôi lẫn bà cụ, cùng người đi mua dâm, và cả cô nữa, thì sao?"

-"Anh
thật là người ưa thắc mắc. Nếu thế thì trong không khí chung của bốn
người ở ngay đây chứ không phải bốn người nào khác trên thế giới, thứ
ngôn ngữ về cuộc đời của từng người được chuyên chở trên chuyến tàu
đêm, sẽ được dùng để nói chuyện với nhau."

-"Không biết có đúng như thế thật không?"

-"Anh ở Tokyo từ lúc nào?"

-"Từ năm 18 tuổi. Tôi dời đến đây ngay sau khi mẹ tôi mất. Sống ở Tokyo suốt từ ấy đến nay."

-"Sống chung với một người đàn bà thì thấy thế nào?"

-"Tận
mắt mình thấy người ta cứ nói dai dẳng về những chuyện nhỏ nhặt, sao
cũng được, trong đời sống hằng ngày, hay những chuyện tào lao, thì cảm
thấy xa cách kỳ dị lắm. Tôi sống với Atsuko giống như sống chung với
một người đàn bà suốt đời xem những chuyện như thế là quan trọng."

Những
hình ảnh ngưng đọng trong khoảnh khắc hiển hiện trong trí tôi. Thời thơ
ấu chưa có trí nhớ, tiếng dép vang vọng và bước chân của mẹ tôi đi
ngang qua bên chiếc gối của tôi, dáng lưng của đứa em họ bé thơ nức nở
khóc vì con mèo của em vừa chết. Ngực tôi chợt nôn nao vì hơi ấm và
tình thân mật từ người khác, vốn là thứ xa lạ với tôi bao lâu nay.

-"Như thế thật sao nhỉ?"

-"Còn cô thì đi đâu đấy?" Tôi hỏi.

-"Tôi
lên tàu điện như thế này, xem thấy được đủ thứ chuyện. Cứ như là đường
thẳng không bao giờ chấm dứt, không biết từ lúc nào đã đi như thế mãi.
Phần nhiều là những người không quen biết. Tàu điện hầu như là một cái
hộp kín, an định cho mình, từ buổi sáng trình vé tàu định kỳ để đi qua
cửa soát vé, cho đến buổi tối, trở về ga cũ. Không phải sao?" Cô gái
nói.

-"Chứ nếu không thì mỗi ngày sống trở thành bất an định vô cùng vì không có quy tắc gì cả." Tôi nói.

Cô gái gật đầu, tiếp lời.

-"Thực
tế thì tôi không bảo là hãy làm như thế; tất cả là vấn đề lòng người đó
thôi. Nếu chỉ nhìn đời người theo khía cạnh là chuyến tàu điện, chỉ cần
đừng để những chuyện như trở về nhà hay công việc tiếp tục lẫn lộn vào
cơ năng của tàu điện, thì phần đông những người đang ở trong con tàu
này, với chỉ số tiền có sẵn trong ví đựng trong cặp của họ, có thể đi
được đến những nơi chốn xa tít đến họ phải ngạc nhiên."

-"Ðúng thế thật."

-"Tôi luôn luôn nghĩ thế, lúc đi tàu như thế này."

-"Rảnh rỗi quá nhỉ."

-"Cũng
cùng một khung thời gian đó thôi, lúc ngồi chung chuyến tàu. Có người
lấy sách đọc, có người ngắm quảng cáo ghi trên dây nắm, có người nghe
nhạc. Cùng trong khung thời gian đó, tôi suy nghĩ về khả-năng-tính của
tàu điện."

-"Thế tại sao thình lình biến thành cô gái đẹp chứ?"

-"Bởi tôi muốn nói chuyện với anh là người không xuống ga phải xuống. Chợt nghĩ ra thế để gợi sự chú ý đó thôi."

Tôi
không còn hiểu rõ ràng được là mình đang nói chuyện gì với người nào
nữa. Con tàu thì cứ liên tiếp ngừng ở ga rồi trườn mình vào đêm thâu,
trùm phủ trong bóng tối, càng lúc càng xa khu phố tôi ở.

Người
bên cạnh tạo cho tôi cảm xúc gì gần như là hoài niệm. Như mùi của nơi
chốn mà không khí có lẫn lộn cả tình yêu thương lẫn ghét bỏ trước khi
tôi được sinh ra. Nhưng đồng thời cũng truyền đến tôi cảm giác nguy
hiểm nếu chạm tay vào, làm tôi không dám đến gần. Lòng tôi nơm nớp lo
sợ. Không phải nỗi lo sợ vì mình đang say rượu hay phát cuồng, mà là
cảm giác mình nhỏ nhoi theo bản năng sinh tồn. Giống như ý muốn chạy
trốn mà loài động vật hoang ôm ấp một cách phản xạ vô điều kiện khi gặp
phải loài thú khác lớn mạnh hơn rõ rệt.

-"Gì chứ ga mình ở thì không còn xuống đấy nữa cũng chả sao. Chuyện cũng thường có đó thôi."

Tôi mơ hồ nghe cô gái ấy nói như thế. Tôi chỉ nghĩ: Vậy sao? Rồi im lặng một hồi lâu.

Tôi
im lìm nhắm mắt trong tiếng động và nhịp rung đều đều của tàu điện,
tưởng tượng đến ga tàu nơi mình ở. Buổi chiều, bồn hoa giữa bùng binh
trước ga nở hoa không tên màu đen màu đỏ lung lay. Phía bên kia có tiệm
sách. Lúc nào cũng có người đứng san sát nhau đọc sách, xoay lưng về
phía này. Vâng, phía này. Tôi có lẽ biến thành nhà ga, nhìn đăm đăm về
phía trước ga. Mùi nước xúp thoang thoảng từ tiệm mì Tàu. Người ta sắp
hàng mua bánh bao danh tiếng của tiệm bánh Nhật. Một đàn nữ sinh mặc
đồng phục cười nói vang vang, hôm nay đi ngang qua với vẻ từ tốn khác
thường. Lại một tràng cười nổi lên. Ðám nam sinh trung học có vẻ mặt
căng thẳng khi đi ngang qua đám nữ sinh ấy. Tuy cũng có vài cậu trong
bọn vẫn bình thản. Chắc là đã có nhiều bạn gái ưa thích, trông mặt mày
đẹp trai thế kia. Có cô nhân viên sở làm nào đấy trang điểm đẹp đẽ đến
hoàn hảo, đi tay không, chắc là vừa xong việc người ta giao cho. Có vẻ
chưa muốn trở lại sở vội. Trời đẹp thế này mà! Có người nhân viên tiếp
thị đứng uống chai nước ngọt mới mua từ quán hàng bên cạnh. Lác đác nơi
này nơi kia vài người đứng đợi người hẹn đến. Họ đứng đọc sách bỏ túi,
hay đứng ngắm người ta qua lại; có người nhận ra người hẹn mình đến nên
bước vội lại. Những cụ già, quang cảnh ngoài đời chầm chậm hiện đến
trong mắt họ. Những người mẹ cõng bé thơ sau lưng. Hàng xe taxi sơn đủ
màu sặc sỡ đợi khách ở bùng binh, đón được khách lên xe thì như chim vỗ
cánh rời xa nhà ga. Khu phố này có những con đường rộng lớn và những
toà nhà xưa cũ sắp ngay hàng thẳng lối.

Nghĩ là mình không còn
trở lại nữa, thì tất cả những quang cảnh ấy lại vang vọng nơi đáy lòng
mình, cứ như là những hình ảnh đầy ý nghĩa của cuốn phim nào mình đã
xem ngày xưa. Tất cả mọi sự vật sống động ấy chiếu lên mắt mình thật
thân thương. Ngày nào đó tôi chết đi, chỉ còn linh hồn quay trở lại
trong một đêm hè, chắc hẳn thế giới cũng sẽ chiếu lại cùng một quang
cảnh và cảm xúc như thế.

Ở đó, có Atsuko bước đến.

Ngay
trước ga, giữa mùa hè, Atsuko rảo bước tiến đến. Kiểu tóc tôi đã nói là
trông như một bà sồn sồn, bỏ đi cho rồi!, thế mà vẫn cứ búi chặt rồi
cột túm lại sau đầu. Ðôi mắt ti hí, chẳng hiểu có nhìn thấy thật không
nữa. Trời nắng rỡ ràng thế kia, hẳn là chói mắt lắm. Cô mang một túi
xách to tướng thay vì giỏ đi chợ. Mắt nhìn chăm chú như thèm thuồng
bánh nướng trên xe hàng bán rong trước ga. Cô lưỡng lự, mua hay không?
Rồi bỏ đi. Ghé vào tiệm thuốc. Nhìn đăm đăm vào dãy thuốc gội đầu.
Thuốc gội đầu thì thứ nào cũng thế thôi, khỏi cần phải phân vân lựa
chọn đến thế! Ðừng lộ vẻ nghiêm trọng thế chứ! Lại ngồi xuống, vẫn còn
phân vân. Có người đàn ông bước vội đụng vào Atsuko. Atsuko hơi nghiêng
người tránh. Xin lỗi gì kia? Sao người bị đụng lại phải xin lỗi cơ chứ?
Chính là đối với kẻ như thế thì phải nghiêm khắc như đã đối xử với tôi
chứ! A, đã quyết định được thứ thuốc gội đầu nào rồi đấy. Và đứng nói
chuyện dông dài với bà chủ tiệm. Cười tươi. Rồi ra khỏi tiệm thuốc.
Dáng lưng gầy nhỏ. Ðến như thành một lằn thẳng sắp sửa tiêu tán đi mất.
Cô thong thả bước đi. Bước chân như nhảy múa, hít vào đầy lồng ngực
không khí của khu phố nhỏ bé này.

Trong nhà là vũ trụ của
Atsuko. Người đàn bà chất đầy nhà những vật nhỏ bé là những phân-thân
của mình. Mỗi một vật nhỏ ấy, như thuốc gội đầu kia, đã được lựa chọn
một cách thành khẩn, và cô ấy dần dần có bộ mặt gì đấy không phải là
của một người mẹ mà cũng không phải là của một người con gái trẻ. Cô ấy
đã giăng ra một lưới nhện đẹp đẽ mà đối với tôi thì vừa bẩn thỉu khó
chịu, lại vừa trong xanh đến muốn bám chặt vào. Tôi cảm thấy khiếp sợ
đến run người, không dám giấu diếm điều gì cả. Thứ ma lực thiên phú ấy
nhồi tôi choáng váng. Không biết từ lúc nào.

-"Nghĩa là mới cưới nhau đấy chứ gì?". Cô gái bên cạnh tôi nói.

Tôi giật mình quay lại thực tại.

-"Cứ lo sợ không biết ngày nào sẽ phải dời ra thế giới bên ngoài cuộc sống tân hôn đấy chứ gì."

-"Ðúng
thế đấy. Cố gắng suy nghĩ đến đâu đi nữa cũng vô ích, vẫn còn là trẻ
con thôi. Cứ cảm thấy bất an... Mà thôi, tôi về nhà đây. Tôi sẽ xuống ở
ga tới. Cũng đã hết say rồi." Tôi nói.

-"Nói chuyện thế này vui quá." Cô gái nói.

-"Ừm." Tôi gật đầu.

Tàu điện dời đi nhẹ nhàng, cứ như là đồng hồ cát rơi mòn dần từng chút thời gian quý báu.


tiếng loa trong toa tàu báo cho biết tên của nhà ga sắp đến. Cả hai
chúng tôi yên lặng. Lưu luyến không muốn từ giã, cảm thấy như đã ở đây
một thời gian lâu thật là lâu rồi. Chừng như đã cùng nhau đi một vòng
quanh Tokyo, qua tất cả các môi thể, tất cả các toà nhà, tất cả các vị
trí của mọi người. Có cảm giác như thành phố này là một sinh vật bao
bọc hết tất cả mọi nỗi đau của mọi thứ, cả niềm hoang mang của tôi đối
với cuộc sống, cuộc đời này, và cả khuôn mặt của Atsuko nữa. Thành phố
này hít thở mạnh cho tất cả mọi người đang có mặt nơi đây, mỗi người
mang được trong mình một phong cảnh kéo dài đến vô tận.

Tôi muốn
nói lên điều gì đấy, nhưng quay sang thì thấy cô gái bên cạnh đã trở
lại thành ông già bẩn thỉu đang ngủ ngáy đều đều. Tôi nghẹn lời, tàu
điện như chiếc thuyền chầm chậm êm nhẹ trở về sân ga cũ. Rồi tàu thắng
giật lại, ngừng hẳn, cửa toa tàu mở ra.

Tôi đứng dậy, nghĩ thầm: Xin từ biệt, người kỳ vĩ ơi!


Phạm Vũ Thịnh dịch
Sydney 06-2007
Về Đầu Trang Go down
 
Shinkonsan (Tân hôn) - Yoshimoto Banana part 2
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Shinkonsan (Tân hôn) - Yoshimoto Banana part 1
» Part-time job.
» Part time job mới nè !!!!
» Công việc part time hot hot hot !!!Gấp.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
We are a family :: Thư giãn - Giải trí :: Trang Văn học-
Chuyển đến